Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

CÁCH CỬA CHO TƯƠNG LAI


Sinh ra trong gia đình nghèo, anh em đông nhưng vì xinh xắn, cao ráo nên mới lớn Vân đã được nhiều anh trong làng để ý theo đuổi. Vâng lời cha mẹ nên cô kết hôn với người đàn ông giàu có, hơn mình 15 tuổi. Những tưởng những ngày sung sướng đã đến nhưng không ngờ chồng cô lộ nguyên hình sau ngày cưới là một kẻ gia trưởng, độc đoán, keo kiệt, bủn xỉn. Hắn bắt Vân nghỉ việc ở nhà nội trợ và tính toán sồ sách. Mỗi khi cô tính sai, cộng nhầm, nấu cơm trễ hay không lấy kịp đồ hắn cần là như đòn. Hắn không cho cô nói bất cứ lời giải thích nào.

Thời gian thấm thoát cũng gần 15 năm. Đứa con gái lớn đã 14 tuổi, đứa con trai út thì 12 tuổi. ở cái tuổi mặn mà của người phụ nữ nhưng nhìn Vân như bà già sáu mươi. Mỗi tháng hắn đưa cô 3 triệu để chi tiêu. Mà thời buổi này 3 triệu lo cho 4 miệng ăn sao đủ. Góp ý với chồng thì cô bị quy vào tội “đưa tiền cho trai”. Thôi thì cô đành im lặng bóp chắt tằn tiện cho đủ. Cô quyết định ra ngoài làm để kiếm đồng ra đồng vào. Hắn không cho nhưng Vân vẫn đi. Lần này hắn không đánh đập nữa mà phán “cô đi làm rồi thì lấy tiền đó chi tiêu đi, tôi không cung cấp tiền nữa. Thật là như sét đánh ngang tai, nhưng cô lại tự an ủi “ thà vậy còn hơn suốt ngày ở nhà mà như bị cầm tù, phải ngửa tay xin tiền”.




Trong thời gian cô đi làm, hắn cặp bồ với mấy cô “chân dài”, còn dắt về nhà nữa khi Vân không có nhà. Vân nói thì hắn quay lại chửi rủa cô thậm tệ, rồi lại giở trò đánh đập, vu cho cô tội ngoại tình. Hắn nói trong 2 đứa con chỉ có đứa con gái là con ruột của hắn thôi, còn đứa con trai là do Vân lăng nhăng bên ngoài nên có.

Đau long hơn khi hắn còn tiêm nhiễm vào đầu con bé những điểu không tốt về Vân, mà tất cả là do hắn đặt điều ra nói. Con bé muốn gì hắn cũng cho, đi chơi về khuya Vân hỏi thì hắn nhảy vào bênh vực và mắng Vân không có tư cách dạy con. Dần dần, con bé nghe theo lời ba không coi Vân ra gì. Có hôm hai mẹ con dưới bếp, thấy con nhặt rau phí quá. Vân nhắc thì nó cầm bọc rau ném vào mặt Vân và nói “ Bà thích thì làm đi, giờ tôi không thích làm nữa” rồi bỏ đi. Vân sững người, không ngờ cô con gái cô hết lòng thương yêu lại có thể nói với cô những lời như vậy.

Hôm sau, khi làm về, nhìn mặt con trai bầm tím, mắt thì thâm đen, tay chân rướm máu. Chạy ngay đến chỗ con hỏi cho rõ thì thằng bé chỉ cúi đầu và khóc nức. Lúc đó, đứa con gái bước ra và nói: “tôi đánh nó đó, ai bảo nó nhiều chuyện, mới tí tuổi mà dám lên mặt dạy đời tôi, dám nói tôi không được cãi bà, không được làm bà buồn. Bà là cái thá gì nhỉ, chẳng qua bà chỉ là người sinh ra tôi thôi, còn ba tôi vẫn là trên hết vì ông ấy cung cấp đủ mọi thứ tôi muốn”.

Quá sốc, Vân lại tát nó 1 cái, không ngờ nó vớ được cái cây, đánh tới tấp vào người. Lúc tỉnh dậy thì cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện với cái khăn quấn đầu, lúc này cô nghĩ “sao mình không chết đi cho xong, con với cái”. Đứa con trai ngoài cửa chạy vào, hai mẹ con ôm nhau khóc. Ra viện, về nhà cô không thấy đồ đạc của hắn và con gái nữa. Không biết đã đi lúc nào.

Có con trai bên cạnh trò chuyện, nỗi buồn trong Vân cũng vơi dần. Tự nhiên cô cảm thấy đã hiểu nhiều điều. Dù đã phải trả một cái giá quá đắt nhưng Vân không hối hận, tự dằn vặt mình nữa.Vân sẽ làm chủ cuộc sống của mình, sẽ không lệ thuộc vào ai và phải mạnh mẽ hơn, sống có ý nghĩa hơn để nuôi dạy con trai thật tốt.

P/S: Cánh cửa tương lai không bao giờ khép lại với bất kỳ ai. Điều quan trọng là phải có nghị lực, quyết tâm lớn để mở cửa và bước đi tiếp.

------------------
LOLEM FASHION | Tạo Nên Phong Cách Bạn.
--------------------
THÔNG TIN LOLEM FASHION
www. LoLemFashion.com
LoLemFashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 Phan Đình Phùng, F.17, Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938.252.968

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

TRONG LÚC TÌNH CÒN ẤM, XIN GIỮ CHẶT TAY NHAU



Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.

"Tay trong tay là tình còn ấm

Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu..."

Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?

Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa. Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …



Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.

Với tình yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…

Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa. Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung. Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực.

Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.

Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau ……

TK

------------------
LOLEM FASHION | Tạo Nên Phong Cách Bạn.
--------------------
THÔNG TIN LOLEM FASHION
www. LoLemFashion.com
LoLemFashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 Phan Đình Phùng, F.17, Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938.252.968

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

THƯ GIÃN ĐÔI CHÂN


Là phụ nữ chúng mình thường xuyên “điệu” với những đôi giày cao gót mà mình yêu thích, do tiếp xúc hằng ngày với chúng nên lúc nào đôi bàn chân cũng cảm thấy đau và khó chiu.

Để giảm bớt “stress” cho đôi chân ngọc ngà LoLem Fashion sẽ mang đến cho các bạn những mẹo nhỏ nhưng rất hữu ích. Các bạn cùng LoLem tham khảo nhé!

_ Một ngày bạn có thể làm một vài lần, trong khoảng thời gian làm việc của bạn bằng cách hãy cởi giày ra ngồi xuống và duỗi thẳng một chân ra, chân kia thì gập lại lặp đi lặp lại nhiều lần. Hoặc dùng một chiếc khăn tắm vòng qua lòng bàn chân và kéo về phía người bạn, trong khi chân vẫn duỗi thật thẳng. Động tác này sẽ giúp kích  thích cơ và dây chằng của chân. Sau đó chuyển sang chân kia và lặp lại động tác tương tự.


_Đặt chân vào thau nước ấm ngâm khoảng 15 phút, sau đó lau khô và thoa một chút kem dưỡng ẩm, da trở nên mềm mại. Cách này sẽ làm giảm mạch máu giúp cho đôi chân của bạn dễ chịu và thoải mái.

Vì vậy để hạn chế đau chân do giày, bạn nên chọn mua những đôi giày cao cả trước lẫn sau, giúp cho bạn tăng thêm chiều cao mà vẫn nằm trong sức chịu đựng của đôi chân. Chúc bạn lúc nào cũng có đôi bàn chân khỏe và mềm mại.


------------------
LOLEM FASHION | Tạo Nên Phong Cách Bạn.
--------------------
THÔNG TIN LOLEM FASHION
www. LoLemFashion.com
LoLemFashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 Phan Đình Phùng, F.17, Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938.252.968

TIỀN...



Ngày yêu nhau, họ ít khi nào lấy chuyện tiền ra bàn thảo. Tất cả mọi khoản tình phí, lúc thì chàng trả, lúc thì nàng chi, tất cả đều là tự nguyện trong hạnh phúc.

Rồi cũng đến ngày kết hôn. Mọi chuyện rất tốt đẹp và diễn ra trong sự hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Sau ngày cưới, chàng về khoe “tháng này doanh số tốt nên anh được thưởng và tăng lương đó”. Nàng tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện nộp tiền mà hồ hởi “thế thì anh phải làm một bừa ăn mừng thôi”. Vậy là chàng hiểu, vẫn là tiền ai người ấy sài. Nàng thoải mái tự chủ và tự chi với việc mua sắm quần áo, mỹ phẩm. Chàng thì cứ thích gì tiêu đó.

Nhưng rồi một ngày, chàng đi công tác xa về muộn. Vào nhà thấy gian bếp tối om “ Em ơi, có gì ăn được không, anh đói quá”. Nàng từ trên lầu nói vọng xuống “ga hết từ 2 ngày trước rồi, e đang đơi anh về đổi đó, e hết tiền rồi”.

Một sáng nọ, cái tủ lạnh đột nhiên bị cháy. Đồ ăn để suốt 3 ngày có nguy cơ muốn hư nhưng vần không ai lên tiếng nào về việc mua tủ mới. Đến ngày thứ tư, chàng không chịu nổi nên lên tiếng trước nhắc nàng “nghỉ trưa em rảnh ghé tiệm kế bên chỗ làm xem mua cái tủ lạnh mới nhé!”.Nàng ngắc ngứ “ ah ờ, nhưng tiền của anh nữa nhé tại em không đủ đâu”. Chàng ngoắt lại “ hình như e nói mới lãnh lương mà”

Một bữa khác, đúng lúc ví chàng và nàng đều đang kêu đói thì mẹ chàng gọi điện vào nói bận đúng ngay ngày dỗ ông nội nên không về được, giao cho 2 đứa đảm nhận “Nhớ phải mua nhiều hoa quả, đồ lễ và chuẩn bị ít tiền để biếu các cụ” . Lời dặn khiến chàng tê cứng còn nàng đứng lên đi thẳng ra tới cửa thì nói vọng lại “ Đây là việc bên nội, anh chủ động lo nhé".

Rồi hôm khác, em nàng chạy như tên lửa qua hỏi mượn tiền anh chị. Em mới nói được nửa chuyện thì chàng viện cớ có điện thoại của công ty phải đi gấp. Ý chàng đã rõ “em hãy tự xử món tiền này nhé…”.

Đó là chưa kể hàng tháng căn phòng lúc thì vang lên tiếng “Anh còn tiền không, cho em mượn đi, e hết tiền rồi” hay “Anh mới đóng tiền nước rồi, e coi tiền điện kìa” “Tháng này e chi tiền ăn đó, tháng sau anh tính sao?”…
 

Lúc đầu, cả chàng và nàng đều cố gắng nhịn, nói nhẹ nhàng, tự tính nhựng thứ có liên quan đến tiền. Nhưng từ từ quá nhiều thứ phải tính nên chàng và nàng không thể chịu nổi, bắt đầu có “lời qua tiếng lại”. Một trận cãi nhau đỉnh điểm diễn ra cũng vì tiền. Nàng giận bỏ về nhà ngoại. Chàng giận lắm nên cũng không thèm gọi điện thoại. Mấy ngày sau hai bà xui ngồi nói chuyện và gọi hai đứa ra hỏi lý do. Lúc này, hai bà nghe mà muốn té ngửa vì lý do không bao giờ ngĩ tới.” Nhưng vẫn còn thuốc chữa, từ nay, phải quy tiền về một mối, ai giữ cũng được nhưng phải tính toán chi tiêu cho hợp lý, quan trong là khi chi gì cũng phải hỏi ý kiến nhau đề thể hiện sự tôn trọng đối phương và như thế mới có thể sinh con và tự nuôi dưỡng chúng”.

Vậy nên không muốn tiền bạc làm ảnh hưởng đến hạnh phúc thì :

*Hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau về tiền bạc.
*Trong gia đình phải có 1 người lo về quản lý tài chính, hoặc vợ hoặc chồng
*Phải biết rõ tiền từ đâu mà có, kể cả khi chồng hoặc vợ có nhiều tiền
*Cùng quan tâm đến chi tiêu và tiết kiệm.
*Khi giải quyết vấn đề liên quan đến tiền, hãy cùng nhau bàn bạc đưa ra ý kiến.

Thông tin về LoLem
----------------------
www.LoLemFashion.com

LoLemfashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 Phan Đình Phùng, P.17 Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938.252.968

CƠN MƯA

Người ta nói cảm giác trước tháng bảy giống như sự kìm nén rất lớn, chờ vỡ oà.

Tôi và những người bạn ngồi vẩn vơ trong sự kìm nén đó. Trời rất nóng, ép mưa. Rồi vỡ oà.




Chẳng ai có thể luôn vui, hoặc luôn buồn. Thế mà có những người luôn yêu cầu tôi vui, và có những người chỉ thích tôi buồn. Họ bảo, khi buồn con người ta thật hơn. Thú thật, tôi chỉ muốn cảm thấy an bình, không cần buồn hay vui. Nhưng cảm giác bình an vốn cực khó, bởi nó là một mặt nước hồ phẳng lặng, sự phẳng lặng đó vốn chẳng bao giờ diễn ra lâu.

Một người bạn từ xa trở về làm tôi bỗng nhận ra, nếu bây giờ bảo tôi viết một wishlist, tôi sẽ chẳng biết viết gì. Tôi sẽ chỉ ngồi đó, ngắm nhìn cuộc sống như một bộ phim, không phải vì thấy mình đứng ngoài nó, mà vì không cảm giác mình muốn làm gì với nó.

Ai cũng có những điểm hẫng, chỉ là người ta vượt qua nó nhanh hay chậm. Tôi vốn không thể sống bình thường, tức là hẫng thường xuyên, thật kỳ lạ. Lần gần nhất khi nhận ra điều đó là lúc tôi đang đứng ở giữa phố người qua lại nườm nượp, háo hức với những món đồ đẹp được bày bán khắp nơi trong không gian lớn tràn ngập màu sắc.

Cảm giác dễ chịu hoàn hảo cách đó vài tiếng khi ngồi trên tòa nhà cao nhất của thành phố, với những cơn gió lớn thổi ngang dọc nhanh chóng bị đánh tan. Tôi nhận ra mình thường thấy lạc lõng nhất ở những nơi đông người, và ngược lại. Bạn có bao giờ cảm thấy thế? Không phải đôi khi, tôi luôn thấy thế. Tôi còn nhớ lúc đó tôi ngồi bệt xuống, châm một điếu thuốc, nhìn người qua lại, và chờ một cú điện thoại.

Tôi thấy bạn bè giống như những chiếc chén. Có những chiếc chén để uống rượu, có những chiếc để uống trà, và có những chiếc chỉ để bày cho đẹp. Đôi khi bạn phải chắp vá cảm xúc nếu không tìm được đúng chiếc phù hợp với hoàn cảnh. Đều là lỗi do sự chọn lựa từ đầu của bạn, và do cách bạn sắp xếp những chiếc chén mà thôi.

Tôi thấy công việc giống như một chiếc điện thoại. Thường thì bạn cảm thấy rất mệt mỏi với nó. Nhưng cũng không muốn rời ra khỏi nó. Nó không thực sự quan trọng với bạn. Hoặc còn tuỳ quan niệm của từng người. Dù sao, nó cũng khiến bạn bớt cô đơn.

Tôi thấy tình yêu thật sự giống như một chiếc bật lửa. Bạn dùng nó để tạo cảm hứng cho những điều khác. Nó ở đó, trong một góc im lìm, không ồn ã, không gào thét đòi hỏi sự quan tâm, nhưng cần thiết. Những người hiểu biết luôn giữ một chiếc bật lửa ở cạnh mình, dù biết không phải bao giờ điều đó cũng an toàn.

Tôi thấy cuộc sống giống như một cơn mưa. “Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa.” Thế thôi.

Thông tin về LoLem
----------------------
www.LoLemFashion.com

LoLemfashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 phan Đình Phùng, P.17 Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938.252.968

NƯỚC MẮT CỦA CÁ.


Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó chỉ biết dạo chơi ở những nơi đáy biển sâu nhất, lạnh nhất, những âm thanh vắng lạnh vang lên, từng giọt từng giọt khi nó thở ra bọt khí........... 

                                                                     www.LoLemFashion.com
 

Có một ngày, thấy chán ngán thứ nước lạnh lẽo này, nó đã bơi về phía thượng nguồn. Khi nhô đầu lên mặt nước, nó nhìn thấy mặt trời ấm áp, thế giới tươi đẹp và ... một cô cá nhỏ màu hồng vờn trên những bọt sóng, dáng vẻ rất vui tươi. Cá nhỏ nhìn thấy nó thì vui vẻ chào: "Xin chào, bác cá".

"Gì cơ?" Cá lớn rất tức giận nói: "Cô chẳng lịch sự gì cả, tôi vẫn con trẻ mà, sao lại gọi tôi là bác?".

Cá nhỏ ồ lên một tiếng: "Còn trẻ á, vậy mà tôi còn tưởng anh là lão cá già thành tinh".

Cá nhỏ vừa nói vừa tiện tay lấy một đoạn dây thép uốn thành vòng tròn vợt nước biển, làm thành cái gương nước đưa cho cá lớn rồi nói: "Anh hãy tự nhìn cái dáng vẻ già nua và cô đơn của mình đi".
Cá lớn tự nhìn lại mình, đúng là một kẻ cô đơn và tiều tụy. Cá nhỏ lấy lại chiếc gương và nói: "Chắc chắn là do anh suốt ngày ở dưới đáy rồi, anh nên thường xuyên lên trên tắm nắng, giống tôi đây này".

Cá lớn tròn mắt "Tắm nắng?". Cá nhỏ cười "Chính là khi có nắng thì nhô lên và bắt đầu tắm nắng".

"Đúng là cô cá mặt trời đầy thú vị", cá lớn tự nhủ. Thế là từ đó cá lớn thường xuyên lên mặt biển chơi đùa, trò chuyện cùng cá nhỏ và chẳng bao lâu chúng trở thành bạn tốt của nhau.

Bên cạnh một cá lớn lạnh lùng, cứng rắn là một cá nhỏ nhiệt tình, mềm yếu. Bên cạnh một cá lớn điềm tĩnh, trầm tư, có đôi lúc thô lỗ là một cá nhỏ vui vẻ, dịu dàng và có phần tinh nghịch. Hai tính cách ấy cứ thế song hành cùng nhau dù không ít lần cãi vã.

Có lúc cãi nhau tới hai giờ, cá nhỏ rất tức giận. Cá lớn không dỗ dành nó, quẫy đuôi một cái rồi bơi xuống đáy biển. Cá nhỏ ngồi trên những bọt sóng nhìn ánh trăng mà khóc, nó tự nói với mình: "Cá nhỏ ơi đừng giận nữa, làm em giận là anh không đúng. Xin lỗi em, sau này anh nhất định sẽ yêu thương bảo vệ em".

Nói xong thì nó tự cười với mình, trên mặt vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Thực ra, cá lớn đang đứng từ đằng xa nhìn cá nhỏ. Nhìn thấy cá nhỏ tự gạt mình, nó cảm thấy xấu hổ vì những chuyện đã xảy ra. Hôm sau cá lớn liền đến tìm cá nhỏ. Cá nhỏ vốn rất vô tư, sau khi ngủ một giấc thì đã quên hết những chuyện buồn, vừa nhìn 
thấy cá lớn nó vô cùng mừng rỡ.

Ngày tháng dần trôi.

Cá lớn lúc vui vẻ cũng trêu đùa cá nhỏ, lúc ở dưới đáy nước cũng nghĩ xem cá nhỏ đang làm gì. Hai bên dù tính cách khác nhau nhưng điều đó cũng không ngăn được chúng nhớ về nhau.

Cá lớn rất thích chơi với cá nhỏ nhưng vùng nước lạnh nơi đáy biển vẫn là nhà của nó. Đó là sự thật không thể thay đổi. Cá nhỏ tuy rằng rất thú vị, ấm áp song với cá lớn dường như những thứ càng ấm áp thì càng hoang tưởng, càng nhiều ánh sáng thì càng xa xôi.

Bất kể là con cá nào thì cũng không thể thay đổi thuộc tính của mình, bởi không tìm được cách thích ứng thì sẽ không thể sinh tồn. Cá lớn lên mặt biển nhiều lần, từng mảng vẩy đã bị bong ra, lớp bảo vệ bên ngoài đã yếu hơn, đối với nó đây là điều thật đáng sợ.

Lần cuối, nó nói với cá nhỏ rằng nó không thể tiếp tục lên chơi cùng cá nhỏ được nữa. Cá nhỏ gật gật đầu, rất ngoan không ầm ĩ, không hỏi bởi trong lòng nó hiểu.

Đó là lần cuối chúng cùng nhau tắm nắng. Cá lớn bắt đầu cảm thấy đau rát trên da, cá nhỏ cũng cảm thấy đau nhưng là ở trong lòng. Cá nhỏ nhìn cá lớn khóc và nói: "Em rất muốn cãi nhau với anh... cái dáng vẻ xấu xí của anh... em sẽ không nhớ anh nhiều nữa đâu ... ".

Cá lớn nhìn cá nhỏ mà nhói đau nhưng lại nói: "Em... là kẻ đáng ghét nhất", rồi từ từ bơi xuống đáy biển lạnh lẽo.

Cá lớn cuối cùng cũng trở về đáy biển, nhiều năm trôi qua nó không hề lên mặt biển. Thỉnh thoảng, nó tự hỏi không biết cá nhỏ sống thế nào, có còn nhớ nó không. Đôi khi, nó nhờ những đợt sóng thủy triều hỏi tin tức của cá nhỏ nhưng không hề có hồi âm.

Một hôm, cá lớn muốn lên mặt biển. Thế là nó bơi về phía thượng lưu, bơi được nửa đường thì phát hiện một thứ gì đó rất lạ... là xương của cá nhỏ. Điều kỳ lạ là, đầu của nó vẫn hướng xuống dưới biển, dường như dù có phải chết nó cũng muốn bơi xuống đáy biển.

Cá lớn bơi đến gần, đột nhiên nó bất động. Chúng đã quá thân thiết nên dù có hóa thành tro, nó cũng nhận ra cá nhỏ, đây chính là xương của cá nhỏ. Cá nhỏ đi tìm cá lớn nhưng nó quá nhỏ bé, không thể chống chọi với cái giá lạnh của biển sâu. Nó đã đi tìm cá lớn theo tiếng gọi của con tim.

Cá lớn ôm lấy xương cá nhỏ – thứ bảo bối quý giá nhất trên đời với nó rồi từ từ bơi về phía đáy biển. Không ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt của cá lớn bởi vì nó đang ở dưới nước.!
ST.
----------------------
LOLEM FASHION | Tạo Nên Phong Cách Bạn.

----------------------

THÔNG TIN LOLEM FASHION

www. LoLemFashion.com

LoLemFashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.

197 Phan Đình Phùng, F.17, Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938 252 968.

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

SHOP ONLINE SỰ LỰA CHỌN TIN CẬY CỦA BẠN.


Bạn là người thành đạt, bạn luôn bận rộn, tất bật, với hàng núi công việc. Bạn không đủ thời gian để chăm sóc cho con cái và gia đình, càng khó khăn hơn nếu buộc phải ghé vào một shop Giày nào đó. Lại càng không đủ kiên nhẫn để thử từng đôi Giày và chọn ra đôi hợp nhất với mình? 

                                                                          www.LoLemFashion.com
Bạn chọn giải pháp tìm kiếm shop Giày Online? 

Thế nhưng, hàng ngàn những website với những sản phẩm Giày cực kỳ bắt mắt với những hình ảnh lung linh, mượt mà. Chọn cái nào đây? Là câu hỏi thường trực khi bạn ngắm nhìn những sản phẩm mà bạn quan tâm yêu thích. 

Thấu hiểu sự bối rối của chính bạn khi đối diện với “mê cung” những sản phẩm Giày Online. LOLEM FASHION là một thương hiệu Giày thời trang nữ cao cấp giúp bạn chọn những sản phẩm phù hợp và ưng ý với bạn một cách hiệu quả nhất.
                                                                    
Tất cả sản phẩm bằng hình ảnh trên shop Giày Online của LOLEM FASHION là những sản phẩm hoàn toàn thật, hình ảnh không qua xử lý photoshop hay chỉnh sửa khác xa thực tế, điều đó được đảm bảo rằng, khi bạn mua hàng trên shop giày Online của LoLem Fashion được đổi trả nếu bạn không vừa ý. Đặc biệt sản phẩm của LOLEM FASHION được bảo hành trong suốt thời gian bạn sử dụng.


LOLEM FASHION | Tạo Nên Phong Cách Bạn.

--------------------

THÔNG TIN LOLEM FASHION

www. LoLemFashion.com

LoLemFashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.

197 Phan Đình Phùng, F.17, Q.Phú Nhuận | Hotline: 0933142679.

ĐÔI GIÀY ĐỎ


Karen là một cô gái nhỏ rất xinh xắn và rất ngoan. Mẹ cô và gia đình nghèo nên cô chẳng có giầy dép gì, mùa hè cô bé đi chân đất, mùa đông đi guốc gỗ, chân không chịu được rét, nên lúc nào bàn chan cô cũng đỏ ửng lên. 


Trong làng có một bà lão thợ Giày già. Thương cô bé quá nghèo, nên bà nhặt những mẩu da đỏ chắp vá cho cô bé một đôi giầy. Đôi giày ấy chẳng lấy gì làm đẹp lắm vì bà lão phúc hậu ấy mắt đã kém, tay lại run, nhưng bà lão đã tặng vật ấy cho Karen với tấm lòng trìu mến. Cô bé nhận được món quà từ bà lão khiến cô bé thích thú với món quá.


                                                                 www.LoLem Fashion.com

Ngay ngày hôm ấy mẹ cô bị bệnh qua đời. Đúng ra, nhà có tang không được đi giầy đỏ. Nhưng vì nhà quá nghèo nên cô cũng không có đôi giày nào khác, nên cô bé đành phải đi giày đỏ vậy. Cô bé vừa đi vừa khóc rũ rượi. Chợt có một cỗ xe ngựa lớn sang trong đi qua, bên trên có một quý bà sang trong, quí phái. Trông thấy cô bé mồ côi đang nức nở, bà động lòng thương, nói với cụ đạo hỏi xin cô bé. 

Bà nói: Cụ cho tôi xin cô bé này, tôi sẽ đem về nuôi nấng và chăm sóc cẩn thận. 

Lúc đầu Karen cứ tưởng bà lưu ý đến em vì em có đôi giày đẹp, nhưng bà lại bảo đôi giày xấu xí lắm phải vứt đi. Rồi bà cho em ăn mặc đẹp đẽ sạch sẽ, lại cho em học viết, học đọc, học may vá. 

Mọi người trong làng khen cô bé đẹp và ngoan. Nhìn vào gương, gương cũng bảo em đẹp và ngoan. Một hôm nhà vua, hoàng hậu và công chúa ngự giá đến thành phố gần đấy. Nhân dân nô nức kéo nhau đến chiêm ngưỡng long nhan. Cô bé Karen cũng theo người lớn đến xem. Cô trông thấy công chúa bận toàn xatanh trắng đứng trên cao để cho mọi người dân trông thấy. Dưới chân công chúa đi một đôi giày da dê màu đỏ rất đẹp, khác hẳn đôi giầy bà cụ thợ giày nghèo phúc hậu đã tặng Karen.

Đến ngày Karen chịu lễ thêm sức, bà quý phái may cho cô quần áo đẹp và dẫn cô đến nhà người thợ giày giỏi nhất thành phố thuê đóng cho cô một đôi giày. Đến nơi, Karen chìa đôi chân bé nhỏ cho bác thợ giầy đo. Cô nhìn chung quanh thấy trong tủ có một đôi giầy đỏ cũng đẹp như đôi giày công chúa đi hôm trước. 

Karen reo lên: Đôi giầy mới đẹp làm sao! Cháu thích đôi giầy ấy lắm! Bác cho cháu đi thử nếu vừa thì bán cho cháu. 

Bác thợ giầy đưa cho bé thử và nói: Đôi giầy này là của con gái vị bá tước đặt, nhưng nhỏ quá đi chật không vừa nên tôi còn để đây. 

Giầy bằng da dê phải không, bà quý phái nói, trông bóng bẩy và đẹp quá! 

Thưa vâng, bằng da dê đấy ạ. 

Đôi giầy Karen đi rất vừa nên bà quý phái mua ngay cho em. Nhưng bà không biết là màu đỏ, vì bà kém mắt; nếu biết màu đỏ, bà đã không để cho Karen đi vào ngày chịu lễ thêm sức.

Thấy Karen đi giày đỏ vào nhà thờ mọi người lắc đầu. Khi đi qua ngưỡng cửa tất cả các bức tranh treo trên tường chằm chằm nhìn cô. Karen không những không ngượng mà còn hãnh diện. Cụ đạo nhắc nhở Karen về bổn phận của cô gái đến tuổi biết suy nghĩ và bước vào hàng ngũ con chiên. 

Đại phong cầm vang lên điệu nhạc thánh ca. Dàn hợp xướng nhi đồng cũng nổi lên bài hát cầu ngắm nghía đôi giầy đỏ đẹp như giầy của công chúa. Chiều hôm ấy nghe mọi người xì xào bà quý phái mới biết. 
Bà bảo cô bé: Vào nhà thờ dự lễ, lại đi giầy đỏ như thế là ngạo nghễ. Từ nay đã bước chân đến nhà thờ phải đi giầy đen, dù cũ dù rách cũng phải đi. 

Chủ nhật sau Karen phải đi chịu lễ ban thánh thể. Nhớ lời bà quý phái dặn, Karen đã đi giầy đen vào. Nhưng nhìn đi nhìn lại đôi giầy đỏ, thấy đẹp hơn, cô bé lại tháo giầy đen ra, đi giầy đỏ. Hôm ấy trời đẹp. Muốn tận hưởng ánh nắng ấm áp, bà cụ quý phái dẫn Karen đi qua các con đường nhỏ rồi mới ra đường cái để đến nhà thờ. Họ phải đi qua con đường đầy bụi. Một ông cụ già thương binh chống gậy thấy hai người đi đến. Ông cụ xin bà già quý phái cho đánh giầy. Bà già đồng ý, Karen chìa đôi giày nhỏ nhắn cho ông cụ chải bụi. 

Chà đôi giầy khiêu vũ đẹp quá! Khi khiêu vũ cô phải cho giầy bám chặt vào chân kẻo rơi. Bà quý phái cho ông lão tàn tật một đồng bạc rồi cùng Karen bước vào nhà thờ. Cả cử toạ trợn to mắt nhìn đôi giày đỏ. Các bức chân dung treo trên tường cũng dán mắt vào đôi giày. Còn Karen thì cứ mải nhìn đôi giày quên cả cầu nguyện khi chịu ban lễ thánh thể, cô lơ đãng chỉ nghĩ đến đôi giày đỏ dưới chân. Cô cứ tưởng chung quanh người ta ghen tị với cô vì đôi giày đỏ. Ở nhà thờ ra, bà quý phái lên chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa. Karen cũng bước lên theo. Ông già tàn tật lúc này vẫn đang còn đấy. Trông thấy Karen, ông lại tấm tắc. Đôi giầy khiêu vũ đẹp thật! 

Bỗng Karen thấy người như nhấc bổng lên, đôi chân nhún nhảy liên hồi, muốn ghìm không được. Người đánh xe ôm vội lấy cô ấn vào xe. Vào xe rồi cô bé vẫn nhảy, đá cả vào bà già quý phái. Nhưng rồi xe cũng về đến nhà. Chị hầu phòng phải bế vội cô bé vào, tháo ngay đôi giầy quái gở ra, không thì còn nhảy nhót mãi. Bấy giờ đôi chân Karen mới được nghỉ ngơi. 

Đôi giày được bỏ vào tủ, khoá chặt lại. Mỗi ngày Karen đến ngắm ngía hàng chục lần. Được ít lâu bà già quý phái ốm, cần có người ở bên cạnh chăm sóc. Đấy là nhiệm vụ của Karen. Cũng vào hôm ấy cô lại nhận được giấy mời đi dạ hội. Cô đã nghĩ mình phải ở nhà để chăm sóc ân nhân. Nhưng rồi cô lại nghĩ bà già chẳng còn sống được bao lâu, chăm sóc có ích gì! Thế là Karen mở tủ lấy giầy, đôi giầy đỏ vẫn cất đấy từ lâu. Sỏ chân vào giầy cô nghĩ đi dạ hội mang giầy này có sai sót gì.

Thế là cô ra đi. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa hai chân đã lại nhảy nhót, hết đập vào nhau, lại nhảy sang phải, rồi nhảy sang trái. Thấy cô xinh đẹp, nhảy khéo, người đi đường dừng cả lại xem. Suốt dọc đường từ nhà đến đến nơi dạ hội, Karen cứ nhảy nhót như thế đến nỗi mệt lả không còn lê vào hội trường được nữa. Cô phó mặc cho đôi giày đưa khắp nơi qua các phố, rồi ra ngoại thành đến các khu rừng xa. Đến đây cô bé lại nhìn thấy ông lão tàn tật.

Ông lão nói: Chào cô em xinh đẹp. Cô có đôi giày khiêu vũ đẹp quá. 

Đến lúc này Karen mới nhận ra lão già tàn tật là một tên phù thuỷ. Lão đến không phải xin đánh giày để kiếm tiền mà để phù phép. Cô bé phát hoảng lên, muốn trút bỏ đôi giày, nhưng không sao lôi ra được. Đôi giày cứ dính chặt vào chân và bắt cô bé phải cử động liên hồi, không sao ngồi xuống được. Cô bé cứ nhảy nhót như thế, băng qua đồng cỏ, ruộng mương, rừng núi, chẳng được nghỉ ngơi lấy một giây, chẳng kịp lấy lại hơi thở. Hết ngày nọ qua ngày kia cô bé không ngớt quay cuồng cả dưới ánh nắng như lửa đốt, cả trong giá lạnh và mưa rào. Cô bị cuốn vào một nghĩa địa, cố bám lấy một ngôi mộ, nhưng lại bị bật ra ngay, không sao níu được. 

Cô lại bị lôi đến một nhà thờ, cô muốn ẩn vào thánh thất cầu xin thượng đế xá cho tội đã ngạo mạn người. Nhưng một vị tiên cánh dài chấm đất, thái độ nghiêm khắc, vung thanh gươm sáng loáng bảo cô: Con cứ nhảy đi, nhảy mãi với đôi giày đỏ mà con quý hơn mọi cái, nhảy cho đến lúc chỉ còn da bọc xương, cho đến thân tàn ma dại. Khi nào qua nhà những đứa trẻ hay sĩ diện và tự phụ, con hãy gõ cửa gọi chúng ra xem để chúng biết tính kiêu ngạo thiệt hại như thế nào. Nhảy đi! Nhảy mãi đi! 
Xin tha tội! Xin tha tội cho tôi!!!!! 

Karen kêu van nhưng đôi chân đã kéo cô đi xa không nghe thấy tiếng trả lời của vị tiên nữa. Hôm sau cô bé đến một ngôi nhà trông quen thuộc. Một đám người mặc đồ tang đưa từ trong ra một cỗ quan tài trên trải đầy hoa. 
Đó là đám ma bà già quý phái, ân nhân của Karen. Karen đã bỏ mặc bà ở nhà để đi khiêu vũ. Karen cảm thấy có tội. Đồi giầy vẫn tiếp tục lôi cô bé đi qua núi non, rừng rậm, gai góc cào rách cả mặt, xước cả chân tay. Rồi cô đến trước cửa một nhà mà cô biết là đao phủ. 

Cô đập cửa gọi: Ông ơi! ông ra đây! Cháu van ông! Cháu không vào được. Đôi giày cứ bắt chân cháu quay cuồng liên tục, không sao ngừng được. 
Gọi ra làm gì? Cô biết ta là ai không? Ta là người chặt đầu những kẻ gian ác. Búa tạ đang reo lên đây hẳn là sắp có việc. 

Vâng! Karen nói - Nhưng xin ông đừng chặt đầu cháu, để cháu còn sám hối; ông chặt chân cháu thôi. 

Nói thế rồi cô bé thu hết tội lỗi đã ngạo mạn. Đao phủ túm chặt cô chặt một nhát đứt phăng hai chân. 

Hai chân vẫn tiếp tục quay cuồng mang theo đôi giầy đỏ, biến thẳng vào rừng, sau đấy cô bé đi đến nhà thờ để mọi người thấy rằng cô đã được xá tội. 

Nhưng vừa tới nhà thờ, cô đã thấy đôi chân đi giầy đỏ của cô đã lại đang nhảy múa ở đấy rồi. Cô bé ù té chạy.

Cô lang thang khắp chốn, sống nhờ của bố thí. Cô buồn phiền, nước mắt tuôn rơi như suối. Cô bé rời nhà thờ đến nhà ông mục sư xin ông được làm người giúp việc, xin nhận mọi công việc có thể làm được, miễn là ít phải đi lại và không hỏi công xá gì, chỉ cần có chỗ dung thân mà thôi.Bà vợ ông mục sư thương tình giữ cô lại. Karen đã tỏ ra quyết tâm tiến bộ và chăm chỉ làm việc. Cô trở nên trầm tĩnh, lặng lẽ. Buối tối khi ông mực sư đọc kinh, cô chú ý lắng nghe. Các em nhỏ rất quý cô, nhưng hễ thấy chúng khoe khoang với nhau, đứa nào xinh, đứa kia có quần áo đẹp là cô khuyên nhủ bảo rằng đó là những thói xấu cần phải tránh. 

Đến một ngày lễ, mọi người đến nhà thờ dự lễ. Cô không đi được, thấy buồn, khóc thút thít. Cô leo lên gian phòng nhỏ của mình quỳ xuống đọc kinh. Giữa lúc đang tĩnh tâm cầu nguyện, tiếng đại phong cầm vọng đến. Cô ngước mắt nhìn lên trời cầu khẩn: "Xin thượng đế hãy cứu vớt con". Bỗng quanh mình cô ánh hào quang rực sáng. Trước mặt cô hiện ra một tiên cô đã trông thấy ở nhà thờ hôm trước. Những lúc này vị tiên không cầm gươm mà cầm một bông hồng rực rỡ. Người đẩy bông hông lên trần nhà, tức thì các bức tường mở ra, Karen được đưa vào giữa nhà thờ. 

Tiếng đại phong cầm vang lên, khi bài hát chấm dứt, ông mục sư nhìn thấy cô và bảo: 

Con đã đến đấy à? Tốt lắm! 

Cô bé đáp: Thượng đế xá tội cho con rồi! 

Tiếng đại phong cầm lại vang lên. Các em nhỏ cất tiếng hát bài cầu nguyện. Một tia nắng rực rỡ xuyên qua cửa kính, rọi vào Karen. Tim cô tràn đầy sung sướng, hồn cô lao theo tia nắng lên thiên đường. 
ST.
------------------------------
THÔNG TIN LOLEM FASHION

www.LoLemFashion.com

LoLemFashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.

197.Phan Đình Phùng, F.17, Q.Phú Nhuận | Hotline:0938 25 29 68.

CON GÁI CÙNG "BẬN" VỚI GIÀY CAO GÓT


Se se lạnh, tay ôm lấy tay, vai khẽ co lại, chân bước nhanh trên lối mòn, tôi ước "giá như đang đi trên đôi giày cao gót thì hay".

Các bạn gái. Tôi có viển vông gì lóe lên suy nghĩ ấy, trong tủ giày của tôi có ba, bốn, thậm chí năm đôi cao gót đủ màu và luôn sẵn sàng cho tôi xải bước. Nhưng tôi vẫn chuộng sandal vintage vì ngỡ hè còn ở lại với nhân gian này lâu lắm. Vậy mà... Hình như năm nay hè đi vội...


 
 

Tôi luôn tâm niệm rằng, mỗi phụ nữ nên có ít nhất hai đôi giày cao gót. Nàng yêu giày bệt sẽ hỏi: Để làm gì nào? Tôi xin trả lời, để làm gì ư? Ôi, đơn giản, đầu tiên và hiển nhiên nhất. Giày cao gót là món đồ chỉ phụ nữ chúng ta mới có, là thứ cánh đàn ông thích ngắm, rất tò mò nhưng luôn "bó tay" không dám thử.

Thứ hai, tôi sẽ khiêu vũ thế nào trong dạ tiệc trên đôi dép lê và giày bệt? Nói qua rồi lại nói lại, chỉ có giày cao gót mới giúp tôi uyển chuyển và duyên dáng lướt từng nhịp chân trong bộ đầm đen lộng lẫy.

Tiếp nữa, tôi yêu vô cùng tà áo dài mỏng manh, tha thướt. Bạn yêu quý ơi, tôi sẽ chẳng bao giờ thử kết hợp áo dài với một đôi sandal xỏ ngón hay dép kẹp đế xuồng đâu. 

Không phải tôi không dám phá cách, mà vì tôi không đành lòng phá hỏng vẻ mềm mại, thanh lịch tuyệt vời vốn đã có từ lâu nay của áo dài.

Một đôi cao gót trắng có thể đủ cho cả ba lý do tôi vừa "viện cớ" ở trên, nhưng như thế có "keo kiệt" quá với đôi chân của mình không nhỉ? Ít nhất là hai, nên có hai đôi bạn nhé. một đôi màu sáng như trắng hay nude chẳng hạn, một đôi màu đen hoặc gam nâu tối màu. 

Đổi qua đổi lại, cũng là thú vui tao nhã của tín đồ mê thời trang. Chẳng giấu giếm gì bạn, tôi có năm đôi cao gót. Trắng, đen, đỏ, hồng, xanh lơ, mỗi đôi một màu. Trong số đó, đôi đen mũi nhọn da lộn và đôi đỏ nồng nàn màu rượu vang đã hao mòn gót nhọn vì những chuyến đi dài, ba đôi còn lại vẫn bóng bẩy lắm. Cũng phải thôi, ai bảo đen và đỏ dễ phối đồ và không bao giờ lỗi mốt!

Tôi có thể diện sơ mi giữa trời hè 35 độ (nếu thích) nhưng nhất quyết không đi giày cao gót bít mũi vào mùa nóng, vì... "tội lắm" tội cho chân tôi phải gồng mình chống chọi với mồ hôi trơn ướt, tội cho đôi giày phải câm nín chịu đựng mùi oi nồng và thân nhiệt "sốt cao" của chủ nhân.

Đã chín mươi lăm ngày tôi không xỏ chân trong giày cao gót. Ngày mai, ngày thứ chín mươi sáu, chắc chắn một "em" sẽ được tôi ve vuốt nhẹ nhàng, trước khi bước thật nhanh xuống phố chào nắng hoe hoe, gió mát lành của ngày giao mùa. Chẳng mấy chốc Thu sẽ ùa về tới ngõ, len nhẹ qua khe cửa nhỏ lọt vào gian phòng bé xinh của tôi. Khi ấy, tôi sẽ lại đi ra đi vào, mix đủ kiểu với từng đôi cao gót. Chà chà, tôi bận rộn lắm đây!
----------------------
Thông tin về LoLem
----------------------
www.LoLemFashion.com

LoLemfashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 phan Đình Phùng, P.17 Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938.252.968

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

GIÀY LỌ LEM – CỔ TÍCH THỜI @



Ngày xửa ngày xưa, với phép màu và đôi giày thuỷ tinh của bà Tiên ban tặng, nàng Lọ Lem xinh đẹp đã tìm được tình yêu và mãi mãi hạnh phúc bên chàng Hoàng tử của đời mình.

www.LoLemFashion.com

Ngày nảy ngày nay, Lọ Lem thời hiện đại sẽ mang niềm vui và hạnh phúc ấy lan tỏa đến mọi phụ nữ Việt bằng những đôi giày thật xinh xắn, thanh lịch.

Và đó là lý do mà chỉ mới ra mắt thị trường từ giữa năm 2012 nhưng Giày Lọ Lem www.lolemfashion.com.vn đã nhanh chóng phát triển thành thương hiệu giày thời trang, công sở được nồng nhiệt chào đón và ưa chuộng.


Dù bạn là một cô gái trẻ hay một phụ nữ trung niên, dù bạn thích phong cách trẻ trung – năng động, hay cá tính – ấn tượng, hoặc sang trọng – lịch lãm, Lọ Lem tin rằng vẫn luôn là sự lựa chọn hàng đầu của bạn. Với màu sắc đa dạng, kiểu dáng phong phú, chất liệu chọn lọc, Giày Lọ Lem có thể đáp ứng mọi nhu cầu của chị em phụ nữ.

Không chỉ góp phần tôn vinh vẻ đẹp, Giày Lọ Lem còn đặc biệt quan tâm đến sức khoẻ của chị em phụ nữ bằng những thiết kế đảm bảo chăm sóc tốt nhất cho đôi chân ngà ngọc. Với Lọ Lem, bạn sẽ có những bước đi uyển chuyển, duyên dáng nhưng cũng thật năng động và khoẻ khoắn trong nhịp sống tất bật, hối hả thời hiện đại.



Bắt kịp tiến bộ khoa học kỹ thuật ngày nay, Giày Lọ Lem được sản xuất bằng dây chuyền công nghệ tiên tiến, với định hướng không chỉ phát triển ở thị trường trong nước mà còn vươn tới xuất khẩu.
Lọ Lem sẽ mang đến cho bạn những sản phẩm tốt nhất với chi phí tiết kiệm nhất. Tất cả sản phẩm của Giày Lọ Lem đều được bảo hành.

Sự phục vụ tận tình, chu đáo, tư vấn tỉ mỉ, cặn kẽ của đội ngũ nhân viên Giày Lọ Lem chắc chắn sẽ giúp bạn có được một sự lựa chọn hoàn hảo.
-------------------------
LOLEM FASHION | Tạo Nên Phong Cách Bạn.
--------------------------
THÔNG TIN LOLEM FASHION
LoLemFashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 Phan Đình Phùng, F.17, Q.Phú Nhuận | Hotline: 0938 252 968.