Người ta nói cảm giác trước tháng bảy giống như
sự kìm nén rất lớn, chờ vỡ oà.
Tôi và những người bạn ngồi vẩn vơ trong sự kìm
nén đó. Trời rất nóng, ép mưa. Rồi vỡ oà.
Chẳng ai có thể luôn vui, hoặc luôn buồn. Thế mà có
những người luôn yêu cầu tôi vui, và có những người chỉ thích tôi buồn. Họ bảo,
khi buồn con người ta thật hơn. Thú thật, tôi chỉ muốn cảm thấy an bình, không
cần buồn hay vui. Nhưng cảm giác bình an vốn cực khó, bởi nó là một mặt nước hồ
phẳng lặng, sự phẳng lặng đó vốn chẳng bao giờ diễn ra lâu.
Một người bạn từ xa trở về làm tôi bỗng nhận ra, nếu
bây giờ bảo tôi viết một wishlist, tôi sẽ chẳng biết viết gì. Tôi sẽ chỉ ngồi
đó, ngắm nhìn cuộc sống như một bộ phim, không phải vì thấy mình đứng ngoài nó,
mà vì không cảm giác mình muốn làm gì với nó.
Ai cũng có những điểm hẫng, chỉ là người ta vượt
qua nó nhanh hay chậm. Tôi vốn không thể sống bình thường, tức là hẫng thường
xuyên, thật kỳ lạ. Lần gần nhất khi nhận ra điều đó là lúc tôi đang đứng ở giữa
phố người qua lại nườm nượp, háo hức với những món đồ đẹp được bày bán khắp nơi
trong không gian lớn tràn ngập màu sắc.
Cảm giác dễ chịu hoàn hảo cách đó vài tiếng khi ngồi
trên tòa nhà cao nhất của thành phố, với những cơn gió lớn thổi ngang dọc nhanh
chóng bị đánh tan. Tôi nhận ra mình thường thấy lạc lõng nhất ở những nơi đông
người, và ngược lại. Bạn có bao giờ cảm thấy thế? Không phải đôi khi, tôi luôn
thấy thế. Tôi còn nhớ lúc đó tôi ngồi bệt xuống, châm một điếu thuốc, nhìn người
qua lại, và chờ một cú điện thoại.
Tôi thấy bạn bè giống như những chiếc chén. Có những
chiếc chén để uống rượu, có những chiếc để uống trà, và có những chiếc chỉ để
bày cho đẹp. Đôi khi bạn phải chắp vá cảm xúc nếu không tìm được đúng chiếc phù
hợp với hoàn cảnh. Đều là lỗi do sự chọn lựa từ đầu của bạn, và do cách bạn sắp
xếp những chiếc chén mà thôi.
Tôi thấy công việc giống như một chiếc điện thoại.
Thường thì bạn cảm thấy rất mệt mỏi với nó. Nhưng cũng không muốn rời ra khỏi
nó. Nó không thực sự quan trọng với bạn. Hoặc còn tuỳ quan niệm của từng người.
Dù sao, nó cũng khiến bạn bớt cô đơn.
Tôi thấy tình yêu thật sự giống như một chiếc bật lửa.
Bạn dùng nó để tạo cảm hứng cho những điều khác. Nó ở đó, trong một góc im lìm,
không ồn ã, không gào thét đòi hỏi sự quan tâm, nhưng cần thiết. Những người hiểu
biết luôn giữ một chiếc bật lửa ở cạnh mình, dù biết không phải bao giờ điều đó
cũng an toàn.
Tôi thấy cuộc sống giống như một cơn mưa. “Nghe mưa
nơi này lại nhớ mưa xa.” Thế thôi.
Thông tin về LoLem
----------------------
www.LoLemFashion.com
LoLemfashion | Giày Thời Trang Nữ Cao Cấp.
197 phan Đình Phùng, P.17 Q.Phú Nhuận | Hotline:
0938.252.968
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét